Không có vĩnh viễn, kể cả cốt lõi
- Nguyen Hoang
- Apr 5
- 2 min read
Một nguyên tắc mình học được từ tất cả các máy móc, không có động cơ vĩnh cửu, và con người cũng vậy. Khi nói về vấn đề bản chất, ai cũng tranh luận với mình rằng, có 1 bản chất sâu thẳm mỗi con người phải có, và bản chất ấy sẽ theo họ đến hết cuộc đời. Khổng Tử cũng từng nói: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, vậy bản chất thiện ấy chính là của con người.
Mình không phủ nhận câu nói của Khổng Tử, mình chỉ quan niệm với bản thân khi kinh qua nhiều thứ mất mát trong đời, và thấy rằng con người mình vốn là một củ hành tây, càng bóc để tìm kiếm sự thật trần trụi bên trong, càng không thấy cái tôi sâu thẳm như mình mong muốn, đổi lại chỉ là nước mắt mà thôi. Bởi con người rồi ai cũng thay đổi, từ một con người hiền lương trở thành kẻ sát nhân hàng loạt, từ một đứa trẻ dị dạng về tâm lý trở thành một con người nhân đức khi trưởng thành. Chúng ta ai rồi cũng khát, “không ai tắm hai lần trên một dòng sông”- Heraclitus. Khi hiểu được những điều này, mình không còn đi tìm mình nữa, không còn hỏi mình là ai nữa, mà mình bắt đầu tự hình thành mình, và tự hỏi mình sẽ là ai.
Và rồi, mình hiểu được mình không là bất biến, mình có thể thay đổi được suy nghĩ, được tâm trí, được hình thể, như hôm nay mình là một con người chẳng giỏi Toán chút nào, nhưng nhờ nỗ lực học hành, rồi mình sẽ rất giỏi nó. Mình chẳng vĩnh viễn là một người dở. Vậy đấy!
Comments