Ai rồi cũng chớt
- Nguyen Hoang
- Apr 5
- 2 min read
Một thứ mình học được từ thiền, đó là sự bình thản và tập trung tâm trí cho hiện tại. Thầy dạy thiền cho mình đã từng dạy, quá khứ đã qua thì đừng bới móc, hãy cho nó tên của bài học; tương lai sắp tới thì đừng lo lắng, hãy chuẩn bị thật tốt; chỉ còn hiện tại, hãy tận hưởng và cố gắng hết sức.
Mình vẫn đang cố học mindfulness, khi biết rằng bản thân vẫn còn quá nhiều vướng bận, chấp niệm, khổ sở trong tâm trí. Mỗi lần thiền là mỗi lần trải nghiệm, vui sướng vì khám phá được chiều sâu nào đó, hoặc thấy buồn bã vì tâm trí lại lang thang quá nhiều. Nhưng quan trọng hết, trung dung mới là con đường sâu nhất để đi tới sự bình yên và hạnh phúc.
Mình từng quan niệm rằng, con người phải có đau khổ mới là con người, và cuộc đời phải có mục tiêu, có tương lai, có sứ mệnh thì mới tồn tại. Điều đó vẫn đúng, nhưng từ khi bước vô thiền, mình đang chuyển hóa và nhìn nhận nó theo một hướng khác - cho bản thân mình mà thôi, chứ không phải ai cũng nghĩ như mình – đó là – con người không nhất thiết phải khổ đau, nhưng sẽ tìm được yên bình dù trong đau khổ hay vui sướng; và, sứ mệnh chính là sự tồn tại cùng trải nghiệm, chỉ cần trải nghiệm là cuộc đời đã có thêm một ý nghĩa sống. Suy cho cùng, chúng ta rồi cũng sẽ chết mà. Và hầu hết, người điên mới là người đang rất hạnh phúc. Phải vậy không?!
Comments